Phan Quốc Anh
Đã thành chú của những tà áo trắng
Nên âm thầm lững thững đạp xe theo
Biết trên đầu tóc điểm vài sợi bạc
Xứ nắng nhiều đội mũ có sao đâu
Đám con trai cua lượn lấn đường nhau
Bỏ lại sau lưng những cô bạn gái
Có một thời mình cũng như thế đấy
Tương lai ở mai sau…mai sau…
Ôi cái thời chưa chớm nở tình yêu
Con gái biết đưa duyên, con trai còn khờ khạo
Buổi tạ từ thấy hoa sau cánh áo
Mới biết phượng đỏ hoe, mới biết tiếng ve buồn
Vẫn con đường xưa vẫn khoảng trời đầy nắng
Vẫn những suối tóc đen chảy dài áo trắng
Vẫn tụm ba ríu rít như chim
Ít chuyện toán văn, chỉ lắm chuyện tình
Gió qua cầu cánh trắng bay bay
Ngón non tơ khép hờ mép áo
tự biết vô duyên nên xuống xe dắt dạo
Ngắm đàn chim trắng lượn cuối trời
Đứng trên cầu gió thổi mãi không thôi
Chiếc mũ bay tự lúc nào chẳng rõ
Có một thời mình cũng như thế đó
Để âm thầm lững thững đạp xe theo….
Tags:
Thơ