Thơ: Sau mùa phượng nở
Phan Quốc Anh
Anh đã ước làm nắng
Dịu trắng tà áo em
Và ước được làm gió
Khe khẽ nâng cánh tiên
Anh đã ước làm mây
Biết trời nhiều nắng gắt
ước được làm hàng cây
cản những luồng gió khác
Anh muốn làm mưa bay
Tan trường đường nhiều bụi
tuổi học trò thơ ngây
Lời yêu nào dám ngỏ
Không nỡ làm hoa phượng
để mắt em đỏ hoe
Không nỡ làm tiếng ve
Nhuộm màu lên áo trắng
Trưa nay nắng thật nắng
Gió cứ gió triền miên
Chợt thấy tà áo trắng
Bên xe hoa dìu lên
Anh cứ gió triền miên
Xác pháo và cánh phượng
Không nỡ làm bão giông
Chỉ gom làm kỉ niệm
Mà sao nắng lại đắng
Sao gió lại cay cay
Xe hoa mờ bụi trắng
Ngột ngạt trưa mưa bay
Phan Thiết hè 1991
Phan Quốc Anh
Anh đã ước làm nắng
Dịu trắng tà áo em
Và ước được làm gió
Khe khẽ nâng cánh tiên
Anh đã ước làm mây
Biết trời nhiều nắng gắt
ước được làm hàng cây
cản những luồng gió khác
Anh muốn làm mưa bay
Tan trường đường nhiều bụi
tuổi học trò thơ ngây
Lời yêu nào dám ngỏ
Không nỡ làm hoa phượng
để mắt em đỏ hoe
Không nỡ làm tiếng ve
Nhuộm màu lên áo trắng
Trưa nay nắng thật nắng
Gió cứ gió triền miên
Chợt thấy tà áo trắng
Bên xe hoa dìu lên
Anh cứ gió triền miên
Xác pháo và cánh phượng
Không nỡ làm bão giông
Chỉ gom làm kỉ niệm
Mà sao nắng lại đắng
Sao gió lại cay cay
Xe hoa mờ bụi trắng
Ngột ngạt trưa mưa bay
Phan Thiết hè 1991
Tags:
Thơ