Thơ: Nỗi nhớ bên bờ biển


Nỗi nhớ bên bờ biển
Phan Quốc Anh
 
Biển Ninh Chữ - Phan Rang

Anh cứ nhớ em mỗi lần ra tới biển
Dù đã cách xa tít tắp chân trời
Ngoài kia mù khơi, biển không bờ không bến
Mỏi cánh chiều nhạn trắng chơi vơi
Có những điều chỉ có biển hiểu thôi
Không có em anh giãi bày với biển
Biển thuỷ chung có bao giờ lỗi hẹn
Sóng dẫu đi xa, sóng vẫn về bờ
Dấu chân em đâu còn đến bây giờ
Sóng đã xoá mờ cho bờ thanh thản
Gió biển thổi vào môi khô mặn đắng
Hay nước mắt tha phương theo gió bay về
Con sóng lạc loài đẩy em ra xa
Biển mênh mông nên biển càng trống vắng
mỏi mắt mù khơi chơi vơi con nhạn trắng
Anh bước đi sóng thổn thức vỗ bờ
Và xa kia, con nhạn trắng đang về…

văn hóa học

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn