Phan Quốc Anh
Gửi cho em một khoảng trời đầy nắng
Em đến trường lạnh cóng đôi bàn tay
Hãy gửi cho anh vòm trời tuyết trắng
để dịu đi nỗi nóng bức nơi này
Hãy gửi cho anh mùa thu vàng mơ mộng
Để tìm em trong thơ Puskin
Gửi cho em một mảng trời ảm đạm
Để em đọc Nguyễn Du trên thảm lá vàng
Anh thức trắng đêm để nhớ về “đêm trắng”
Sông Sài Gòn anh cứ ngỡ Nê va
Anh chợt thấy trên mặt sông bình lặng
Nụ cười em – trăng vỡ - nhạt nhoà
Anh gửi cho em cô gái Nga
Nỗi nhớ của chàng trai Á Đông âm thầm dai dẳng
Sân bay ồn ào rồi sân bay yên lặng
Như chấm đen mất hút phía chân trời…
Sài Gòn 7/1990
Tags:
Thơ