Phan Quốc Anh
Tôi nghe trong tiếng sóng hàng
dương, khuya.
Tiếng biển vỗ bốn bề đảo vắng
Nghe đâu
đây vạn lời nỉ non: mẹ ơi, con muốn sống.
Con nhớ mẹ, nhớ em, nhớ lắm đất
liền.
Con muốn trở về khi đất mẹ đã bình yên.
Tôi nghe trong tiếng gió hàng
dương, khuya.
Tiếng thiếu nữ thầm thì sâu sâu thẳm
Anh ơi em muốn được yêu, được
thương và được sống.
Đốt gửi cho em cái lược cái gương
để làm đẹp với đời.
Vì em mãi là thiếu nữ anh ơi.
Tôi đã khóc, hàng triệu người đã
khóc.
Khóc vì các chị các anh vẫn nghĩ
mình tồn tại trên đời.
Vẫn đang bị tra tấn đến tận cùng
nỗi đau thân xác con người.
Những chuồng cọp, chuồng bò, những gông cùm, xiềng sắt.
Xương thịt các anh trộn lẫn vào
trong đất.
Cây bàng già gió rít, sần sùi sẹo đầy thân.
Chứng kiến một thời
man rợ đế quốc, thực dân.
Đêm hàng đêm nghe tiếng
gió hàng dương, khuya.
Hàng nghìn người về đây thắp
hương cầu tài, cầu may, cầu lộc.
Người giàu cầu cho giàu thêm.
Người cầu xin được ly hôn.
Người làm quan cầu mau lên chức.
Người khuất tất cầu làm ăn trót
lọt…
Họ đâu có nghe tiếng sóng đêm gào, tiếng gió rít,
những linh hồn đang
âm thầm khóc.
Đất nước đã bình yên, mẹ ơi con
chỉ muốn được sống, muốn được trở về.
Mọi người ơi! Lắng tiếng sóng mà
nghe.
Những linh hồn bất khuất kia chỉ
muốn mọi người cầu cho dân cho nước.
Cho dân giàu lên và nước mạnh
lên
để mãi mãi không có thực dân, đế quốc.
Không uổng phí xương máu các chị, các anh đã trộn với
đất này.
Đêm nghe
trong tiếng sóng hàng dương, nay
Các chị các anh ơi hãy nằm yên
nghỉ.
Xin quỳ lạy, thắp một nén nhang
cầu siêu cho linh hồn các anh, các chị.
Cũng như các chị các anh, chỉ cầu
mong đất nước mãi thái bình.
Côn Sơn tiếng sóng tâm
linh.
Ghi công tạc đức mãi nghìn năm sau.
Côn Đảo
ngày cuối năm
24/12/2020
Phan Quốc Anh
Bài đã in trong tạp chí Văn Nghệ Ninh Thuận