Chuyện nhặt. Lũ chó

 Sưu tầm chuyện nhặt.

LŨ CHÓ
Cậu Vàng bước vào buồng, thấy lão Hạc đang xóc lọ gạo. Âm thanh lạo xạo rất mỏng, và Vàng biết tỏng: trong lọ đã gần hết gạo...
Vàng thì không sao, hết gạo nó có thể ăn cứt, không có cứt người thì ăn tạm cứt trâu, cứt bò, cứt gà, thậm chí là cứt nó, tức là cứt chó. Nhưng với lão Hạc thì hơi khó...
Vàng thấy lão Hạc đi ra ngõ, nó liền đi theo. Hóa ra, lão sang nhà chị Dậu vay gạo. Nghe lão Hạc trình bày xong, thay vì vào trong lấy gạo, thì chị Dậu lại đứng đó trình bày: "Dịch bệnh giãn cách ở nhà không lương mấy tháng trời, mà ăn uống chi tiêu vẫn vậy, thậm chí còn nhiều hơn, nên con cũng bí lắm cụ ạ! Như anh Dậu nhà con trước đi đóng gạch thuê, tối về mệt là anh lăn ra ngủ vật, giờ ở nhà rảnh, anh toàn vật con ra đóng, nên bị suy nhược, rồi vẹo cột sống, tốn cả đống tiền thuốc men! Cả cái Tí nhà con, trước làm ô-sin cho cụ Nghị, ăn ỉa tắm rửa bên đó, giờ nó ở nhà, tốn thêm tiền gạo, tiền giấy vệ sinh, xà bông, dầu gội. Con đang xin cho nó làm ô-sin online, kiếm đồng ra đồng vào, mà cụ Nghị chưa chịu!".
Không vay được của chị Dậu, lão Hạc thất thểu sang nhà ông giáo. Nghe lão Hạc trình bày xong, ông giáo thở dài, trình bày tiếp: "Từ ngày nghỉ dịch, tôi cũng mất dạy luôn mà! Người ta mất dạy thì được mấy trăm tỉ, còn tôi mất dạy, đói thối mồm!". "Sao bảo dạy online?". "Online mấy môn chính thôi cụ. Tôi dạy giáo dục giới tính, là môn phụ cụ ạ!".
Lão Hạc lại ngán ngẩm quay ra, định qua hỏi Chí Phèo, nhưng rồi sực nhớ: Chí Phèo là F0, đang tự cách ly tại lò gạch...
"À, đúng rồi!" - Lão Hạc reo lên và đi thẳng ra ủy ban. Lão nghe nói có vợ chồng nghệ sĩ nào đó quyên góp được mấy trăm tỉ để hỗ trợ người nghèo trong xã…
Nghe lão Hạc hỏi, thay vì trả lời là khi nào tiền đến tay người nghèo, thì ông chủ tịch xã lại chỉ vào cổ mình và hỏi: "Thấy cổ tôi có gì khác không?". Lão Hạc giật mình: "Trời! Sao cổ ông dài vậy?". "Thì tôi ngóng tiền hỗ trợ đó!".
Rồi, còn cách cuối cùng thôi. Lão Hạc ngồi xuống, mắt ầng ậc nước nhìn Vàng, tay lão dịu dàng vuốt ve bộ lông vàng hoe của cậu. Vàng sửng sốt: "Sao đoạn này giống với cái đoạn lão Hạc bán chó trên phim thế nhỉ? Ôi thôi đúng rồi! Hóa ra, cách cuối cùng của lão là vậy!".
Lúc này, Vàng hoàn toàn có thể vùng dậy, đớp cho lão Hạc một phát rồi cong đít bỏ chạy, vậy là thoát! Nhưng, Vàng không làm thế được. Vàng hiểu: đến nước phải bán đi con chó mình hết mực yêu thương, tức là lão Hạc đã ở thế bi đát, khốn nạn tột cùng rồi, bởi vậy, Vàng không thể vì lợi ích, sung sướng của bản thân mình mà mặc kệ người khác khốn khổ”.
Lão Hạc định gọi Binh Tư vào bán chó, nhưng chợt nhớ ra: Binh Tư là F1 của Chí Phèo, cũng đang cách ly tại nhà, nên lão mang cậu Vàng ra chợ bán.
Thật may mắn, vừa ra phát đã có khách mua ngay: đó là cặp vợ chồng rất giàu, đi con xe sang trọng. Họ trả đúng giá lão Hạc đưa ra, không thèm mặc cả, xong túm cổ Vàng lôi luôn lên xe.
Từ lúc lên xe, Vàng cảm thấy nhức đầu, phần vì Vàng có máu say xe, ngửi mùi xe là mặt Vàng đã xanh lè, phần vì cái điện thoại của vợ chồng nhà đó cứ "ting ting" liên tục. Chị vợ mở điện thoại kiểm tra tin nhắn, giọng đầy hí hửng: "Mới sáng giờ mà tài khoản từ thiện đã về thêm gần trăm tỉ chồng ạ! Giờ qua xem mấy căn biệt thự, thương lượng giá, nếu ok thì mua chồng nhá?". Anh chồng gạt đi: "Mua luôn, tiền đang nhiều, bán bao nhiêu cũng chiều, sao phải thương lượng. Nhanh còn về sớm thịt chó ăn mừng!".
Vàng rùng mình: "Tưởng chúng mua mình về nuôi, hóa ra mua về thịt. Đến đồng loại của chúng mà chúng cũng nỡ ăn thịt. Khốn nạn thật!".
Tác giả: VT
văn hóa học

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn