TƯỢNG ĐÁ SHIVA
Phan Quốc Anh
Bức tượng đá âm thầm bên tháp cổ
Trong đêm Ka tê bỗng cựa mình
Anh trăng đỏ lập lòe như ngọn lửa.
Tiếng Ka nhi trầm bổng linh thiêng.
Thần Shiva huyền ảo cong mềm
Mũ giáp nghiêng nghiêng màu trăng lạnh.
Tiếng Saranai quyện ánh đêm sóng sánh
Sương khói mịt mù, tượng đá hóa thân
Bỗng rộn ràng tiếng trống Paranưng
Tiếng Ghi năng dập dồn như thác lũ.
Apsara những thân hình tuyệt mỹ.
Nỡ nào hủy diệt hỡi thần linh
Tòa tháp cổ như có lửa ở trong
Đất trời ngả nghiêng theo dáng múa
Bước nhún nhẹ nhàng, guộn tay mềm như lụa
Sương khói mờ tan, tiếng trống lịm dần
Kanhi khuya réo rắt và dịu êm
Gọi Shiva về ngự trên tháp cổ
Đêm huyền ảo trùm lên tượng đá
Thân cong nghiêng xòe sáu cánh tay trần
Đêm câm lặng, ôi tượng đá bóng trăng nghiêng
Shiva hỡi! Thời gian là vô định
Phan Quốc Anh
Bức tượng đá âm thầm bên tháp cổ
Trong đêm Ka tê bỗng cựa mình
Anh trăng đỏ lập lòe như ngọn lửa.
Tiếng Ka nhi trầm bổng linh thiêng.
Thần Shiva huyền ảo cong mềm
Mũ giáp nghiêng nghiêng màu trăng lạnh.
Tiếng Saranai quyện ánh đêm sóng sánh
Sương khói mịt mù, tượng đá hóa thân
Bỗng rộn ràng tiếng trống Paranưng
Tiếng Ghi năng dập dồn như thác lũ.
Apsara những thân hình tuyệt mỹ.
Nỡ nào hủy diệt hỡi thần linh
Tòa tháp cổ như có lửa ở trong
Đất trời ngả nghiêng theo dáng múa
Bước nhún nhẹ nhàng, guộn tay mềm như lụa
Sương khói mờ tan, tiếng trống lịm dần
Kanhi khuya réo rắt và dịu êm
Gọi Shiva về ngự trên tháp cổ
Đêm huyền ảo trùm lên tượng đá
Thân cong nghiêng xòe sáu cánh tay trần
Đêm câm lặng, ôi tượng đá bóng trăng nghiêng
Shiva hỡi! Thời gian là vô định
Tags:
Thơ