Mẹ

Mẹ
Phan Quốc Anh
Người đã sinh ta tôi, cho tôi thấy mặt trời
Đời đắng cay gian nan, băng qua ngọn núi chiến tranh, nuôi tôi lớn thành người
Tôi đủ cánh, chân trời bay xa mãi, say đời bay xa mãi
Đua với đời, say với người, đôi khi quên lãng mẹ, mẹ ơi!


Tôi trở về, mặt trời dài đổ bóng, chiều chao nghiêng nhịp võng
Lưng mẹ đã cong, mắt mẹ đã mờ, con đứng lặng người, mẹ vẫn gọi tên con
Đi đâu về đâu, ông nọ, bà kia, chìm, nổi, hèn, sang, con mãi là bé bỏng
Trên gò má nhăn nheo, giọt nước mắt ngóng trông, giọt nước nặng ngàn cân.
Mẹ!



 30/4/2017







văn hóa học

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn