Thơ: Ghen



Phan Quốc Anh

Em doạ bỏ thì em cứ đi đi
Anh sẽ không tìm đâu, đừng tưởng bở
Anh cứ ở nhà đây, anh cứ ở
Còn cây đàn ai nào sợ cô đơn



Em doạ bỏ thì em cứ đi đi
Thì em cứ chạy đi, đừng ngoái lại
Em thầy đó, nhà vẫn còn hai mái
Tro bếp lạnh, mạng nhện giăng cửa mùng

nếu em muốn, anh sẽ đập cây đàn
Cho những dây thẳng căng kia đứt hết
Nào có còn gì đâu mà sợ mất
Em muốn thì em cứ đi thôi

Em đi thật, em bỏ đi thật rồi
Anh chợt biết ngoài kia đâu trống trải
Cây đàn bể, những âm thanh khờ dại
Bị người ghen hay chính ghen người?

Phan Thiết 27/9/1990

văn hóa học

1 Nhận xét

Mới hơn Cũ hơn