Ninh Thuân một bài ca



Ninh Thuân một bài ca

Quốc Anh Phan

Quê mình thừa nắng thiếu mưa
Một miền nước mặn đồng chua cội cằn
Gió như “phang”, nắng như “rang”
Đá chồng lên đá héo tàn cỏ cây

Hoa xương rồng nở trong gai
Oằn cong lưng núï hao gầy dáng sông
Tháp Chàm cháy đỏ chiều hoang
Sông Dinh cạn nước cánh đồng hanh hao

Phan rang nắng bụi gió gào
Tiêu điều phố thị, ngoằn nghoèo hẻm sâu.
Bụi mù đỏ sẫm đàn cừu
Đôi bò qua phố hai đầu giơ xương

Người đi từ bỏ quê hương
Để người ở lại mở đường tương lai
Người xa biết mấy nhiêu ngày
Đất, người trăn trở đổi thay từng giờ

Ngăn sông đắp đập xây hồ
Tân Giang, Sông Sắc nước về mêng mông
Sẽ không còn những đồng hoang
Sẽ không còn bãi xương rồng nẻ khô

Sẽ không buồn nữa sông Lu
Sông Dinh đầy nước bãi bờ xanh tươi
Lúa vàng trải mượt chân trời
Lung  linh nho chín nắng rơi đầy giàn

Bò vàng, cừu trắng cỏ xanh
Dê con tinh nghịch giỡn nhành lá non
Ai đi giữa cánh đồng bông
Đỏ hồng đôi má để lòng người say

Phan rang ngày ấy hao gầy 
Hôm nay tít tắp phố dài biển xanh.
Người xa còn  nhớ quê hương
Quê nghèo cất cánh trên đường tương lai.

Núi sông đứng dậy vươn vai
Quê mình Ninh Thuận đẹp bài ca xuân
...


văn hóa học

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn